Con về quê Bác giữa hè say
Xúc động trào dâng muốn tỏ bày
Nắng đổ chiều nghiêng vàng sắc lúa
Xa xa lơ lửng cánh diều bay
Gió niệm khúc tình vang vọng đến
Đậm đà tiếng Nghệ thuyết minh viên
Quanh co lối nhỏ đôi bờ dậu
Điểm "đóa hồng sen" dáng thật hiền…
Men theo bờ cỏ rặng dâu xanh
Là nơi thuở ấy Bác sinh thành
"Ba gian nhà trống, nồm đưa võng
Một chiếc giường tre chiếu mỏng manh" (*)
Hoàng Đường – ông ngoại gốc Hưng Yên
Di tích nơi này ông lập nên
Thuở ấy mưu sinh nghề dạy học
Tinh thông chữ Hán với tâm hiền
Một buổi thường ngày đi thưởng ngoạn
Ngang qua đồng lúa ở ven đường
Tình cờ trông thấy cậu trò nhỏ
"Chăm học hơn người" thấy đã thương.
Hay rằng trò ấy ở Làng Sen
Nguyễn Sinh là họ, Sắc là tên
Mồ côi từ thuở vừa lên bốn
Thầy đã nhận nuôi để luyện rèn
Vốn dĩ thông minh và mẫn cảm
Khôi ngô, chăm chỉ ắt làm nên
Thầy thương rồi nhận làm con rể
Trò giỏi, con ngoan ấy hữu duyên
Bác đã chào đời từ thuở đó
Tháng năm sen nở giữa lầm than
Nước non còn cảnh đời nô lệ
Bỗng sáng ngời lên một ánh hoàng …
Tuổi thơ gắn bó với quê hương
Năm năm Người đã phải lên đường
Vào Huế cùng cha ôn thi hội
Cả nhà đi bộ nghĩ mà thương.
Vào đến Huế rồi, Bác có em
Gia cảnh từ đây khốn khó thêm
Mẹ cũng vì nghèo mà ngã bệnh
Đau thương như bão ập vào thềm.
Chuyến đi định mệnh nhiều tang tóc
Mẹ bỗng qua đời, em cũng xa…
Mười một tuổi, không còn mẹ nữa
Chơ vơ một bóng chốn xa nhà.
Ông Sắc cùng con dắt díu về
Nương nhờ bên ngoại đượm tình quê
Quyết thi lần nữa mong đền đáp
Ơn nặng thầy trao với nghĩa thê
Tâm thành toại nguyện bảng vinh danh
"Phó bảng" kỳ thi hội, đã thành
Bái tổ vinh quy rời chốn cũ
Muốn về quê nội sống an lành
Di tích Làng Sen có thuở này
Năm gian nhà lá khang trang thay
Đây là quà tặng người thành đạt
Công, của dân làng đã cất xây.
Lối vào ngời đỏ sắc hoa xưa
Ngào ngạt sân nhà hương bưởi đưa
Như thấy bóng Người in vách nứa
Bỗng dưng nhớ Bác nói sao vừa.
Sau rèm gian chính bàn thờ nhỏ
Là nơi hương khói cả gia đình
Bảng vàng bốn chữ vua ban tặng
"Ân tứ ninh gia" lúc hiển vinh.
Phản nhỏ là nơi khách vẫn ngồi
Văn nhân bè bạn ghé vào chơi
Sĩ phu có những người yêu nước
Ngoài chuyện thơ văn luận thế thời…
Tâm tư yêu nước có từ đây
Tư tưởng thương dân cũng lúc này
Bác quyết đi tìm đường cứu nước
Cơ đồ mới được, có ngày nay.
Ta hiểu Hoàng Trù quê ngoại đó
Là nơi Bác đã khóc chào đời
Làng Sen – quê nội nơi hun đúc
Tư tưởng, con đường để sáng soi.
"Kim Liên" – quê Bác thân thương thế
Nguồn cội là đây. Nhớ, hãy về !…
—————————————————————-
Đồng tác giả: Đinh Vương Khanh & Hương Giang
P/S: Sáng tác nhân kỷ niệm 66 năm ngày Bác Hồ về thăm quê hương lần thứ nhất (16/6/1957 – 16/6/2023)
(*) thơ Tố Hữu
- SƯU TẬP MỘT SỐ BỨC THƯ, ĐIỆN BÁC HỒ GỬI CÁN BỘ VÀ NHÂN DÂN NGHỆ AN
- ĐOÀN ĐẠI BIỂU LÃNH ĐẠO THÀNH PHỐ EDESSA – HY LẠP THĂM QUÊ HƯƠNG CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH
- GẶP MẶT CÁN BỘ HƯU TRÍ QUA CÁC THỜI KỲ
- “DI CHÚC” BÁC HỒ DÀNH CHO NGHỆ AN
- BÍ THƯ TRUNG ƯƠNG ĐẢNG PHAN ĐÌNH TRẠC DÂNG HOA, DÂNG HƯƠNG, TRỒNG CÂY LƯU NIỆM TẠI KHU DI TÍCH KIM LIÊN